XÉM NHAM NHỞ REVIEW

Nam sơn hải bắc edit

Ai đó từng nói, thông minh là một loại thiên phú, còn lòng tốt là một sự lựa chọn.

Thật may mắn biết bao bởi vì thiện lương vẫn chưa rời bỏ họ !

Phim ảnh bắt nguồn từ cuộc sống. Sấm sét đùng đùng hay máu chó đầy chậu gì đó, cho dù là những tình tiết dung tục tầm thường mỗi ngày đều mắt thấy tai nghe, chỉ cần cuộc sống còn tiếp diễn, những tình tiết éo le giày vò con người này vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày biến mất. Bạn chỉ có thể chấp nhận, và cam chịu…hoặc là cắn răng vượt qua bão táp, như cỏ dại sống chết bám chặt mặt đất không chịu buông mình cuốn theo mưa gió. *

Bối cảnh câu chuyện bắt đầu từ một vùng quê nghèo. Cái nghèo sinh ra tệ nạn, trình độ dân trí thấp ủ mầm cho cạm bẫy và tội ác. Con người ở đây dường như đã quen sống dưới gầm trời tối tăm, không tương lai, cam chịu số phận.

Trần Dật là bác sĩ tại trung tâm y tế dự phòng. Một cô gái nhìn qua thì có vẻ hòa đồng nhưng thực ra chưa bao giờ dung hòa vào thế giới của người khác. Cô có vẻ ngoài thơ ơ, trầm mặc ít nói, lạnh nhạt với xung quanh. Người khác nói gì, làm gì, đánh giá như thế nào, cô đều không mấy quan tâm. Ngoài công việc ra, mấy năm qua, không ít người đã giới thiệu đối tượng độc thân cho Trần Dật nhưng cô đều từ chối tất cả, mặc cho đối phương có điều kiện ra sao. Trần Dật 26 tuổi, vẫn bình chân như vại. Cho dù với tư cách là bác sĩ duy nhất được cấp bằng chính quy, nhận được ưu đãi hơn so với những người khác nhưng điều đó vẫn không làm thay đổi cái nhìn của mọi người đối với cô, Trần Dật trong mắt bọn họ vẫn không để lại chút ít ấn tượng lâu dài nào. Một cô gái trẻ trung xinh xắn sao có thể cam tâm tình nguyện ở lại một nơi heo hút rách nát, một năm bằng tám năm như vậy. Chỉ e cô khó có thể duy trì tuổi trẻ ở lại đây mà tâm can không rục rịch. Theo như lời mấy y tá trẻ thì người như cô, ỷ vào bằng cấp khá hơn người khác một chút, tự cho là thanh cao, nghĩ mình vĩ đại.

Trần Dật gặp lại Tiết Sơn vào một ngày mưa, anh là người cuối cùng đến lấy thuốc trong ngày hôm đó. Tiết Sơn 32 tuổi, người thôn Bắc Sơn. Điều anh không hay biết chính là, mỗi lần anh xuất hiện đã mang đến cho cô gái trẻ ngồi trong ô cửa sổ kính kia biết bao nhiêu niềm vui. Bởi vì, tròn một năm rưỡi, tên của anh xuất hiện thường ngày trong bản đăng ký bệnh nhân. Giống như một người bạn cũ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, đúng hẹn là tới.

Sau đó, một cơn lũ lớn ập đến, khiến cả thôn làng bị vây khốn. Họ giúp đỡ nhau, hỗ trợ nhau, cuối cùng đã được giải cứu.

Người đàn ông này, từ từ xuất hiện rồi xâm nhập vào cuộc sống của cô lúc nào không hay.

“Hôm Đồng Đồng đi lạc, tôi nợ cô và bạn của cô một ân huệ lớn. Ngày thôn Thạch Tháp gặp lũ, cũng là cô ôm Đồng Đồng chạy trốn, còn nữa…”.

Tiết Sơn !

Người đàn ông này, sừng sững tựa như ngọn núi đứng giữa trần gian, thâm trầm mà đôn hậu, mang theo ý chí không thể rung chuyển.

Anh là người bình thường, rất bình thường. Thậm chí, anh còn bị người khác phỉ nhổ lên án, nhưng Trần Dật cảm thấy, anh là một người vô cùng tốt.

Anh không cao quý hơn người khác, không nổi trội hơn người khác mà chỉ đơn giản là mỗi ngày cố gắng tốt lên, vượt qua chính mình.

Cho đến một ngày, cô ý thức được mình đã động lòng với người đàn ông này. Một người nghiện ma túy, làm công việc sửa xe để nuôi sống bản thân và một đứa trẻ từng ấy năm trời.

Đối với Trần Dật mà nói, cuộc sống của Tiết Sơn và Đồng Đồng trước đó cùng những biến cố họ đã trải qua, cô không có quyền tìm hiểu bí mật của anh. Nhưng trong thâm tâm luôn có những vướng mắc không sao lý giải được, rồi một giây sau đó, nút thắt ấy liền biến thành một cái động tối đen, hút cô vào trong vực sâu muôn đời không trở ra được. Trong lòng cô dường như muốn thông suốt một chút, nhưng nếu truy cứu sâu hơn lại không ngăn được sợ hãi.

Hỏi vì sao anh lại bị đội phòng chống ma túy bắt giữ? Hỏi vì sao anh lại biết nhà họ Cát, người có ân với mình? Hỏi rốt cuộc trước kia anh đã từng làm gì ?

Hay là… Đồng Đồng có phải con gái ruột của anh không?

Cô nhớ về quá khứ của mình. Ám ảnh bởi cái chết và sự hối hận khôn nguôi.

Ma túy làm tan nát gia đình cô, cha chết, mẹ tự sát, chỉ còn lại cô và bà ngoại. Thế nhưng rồi, bà ngoại cũng mất sau trận hỏa hoạn. Còn cô thì sao, ngày hôm đó nhân lúc bà ngủ, chạy vào thị trấn xem tuyên truyền phòng chống ma túy. Đến lúc trở về, viện dưỡng lão đã cháy tan hoang. Cô một thân một mình chật vật lớn lên từng ngày, cố gắng trở thành một bác sĩ, để rồi sau đó có mặt tại nơi đây và gặp Tiết Sơn. Là duyên phận hay lại là một kết cục bi thương ?

Có người ngày bé nhát gan, trải qua trắc trở sẽ càng thêm dũng cảm.

Sức mạnh đó dẫn dắt cô về phía anh, liều lĩnh tới bên anh. Cô không chỉ một lần tự hỏi bản thân. Vì cái gì mà cô rung động?

Bởi vì anh có tinh thần trách nhiệm cao? Vì anh thiện lương? Bởi vì anh cực kỳ giống mẫu hình một người bố lý tưởng?

Hay là vì…Nhìn hai người hai số mệnh khác nhau, nhưng thực ra cả hai đều cùng một kiểu người? Nhìn thấy bóng dáng của mình trên người anh?

Lúc anh phát bệnh, là cô đã kéo anh từ dưới nước lên, liên tục động viên anh quay trở lại thôn để lánh nạn.

Cũng là cô đã nói dối bác sĩ để anh có thể xuống xe uống thuốc, không để họ dùng ánh mắt khác thường cư xử với anh.

Là anh chủ động xin số điện thoại của cô

Là anh, người đầu tiên nhận ra cô cắt kiểu tóc mới

Là anh, rạng sáng chạy đến từng cửa hàng tìm mua bóng đèn, kiên nhẫn nài nỉ người ta để mang về thay cho cô

Mỗi một ngày nấu rất nhiều món ăn, đều đặn mang đến bệnh viện vì lo cô ăn bên ngoài không hợp

Và có một Tiết Sơn trầm tĩnh nhưng cũng biết lãng mạn, ngày Trần Dật mổ ruột thừa, anh đau lòng lo lắng, nhất quyết không cho cô tự ăn cháo… Anh nói, em ôm anh đi. Chờ đến khi cô ôm mình, anh mới cười bảo tay em chính là để làm việc này. Thật lòng thật dạ yêu thương như vậy.

Rõ ràng có quá nhiều bí mật chắn ngang giữa hai người nhưng Trần Dật cảm thấy, những điều cô nghĩ tới, thật sự không còn quan trọng nữa rồi.

Nhân sinh không phải là sáu chữ kia sao? Không sợ hãi, không hối hận.

Trước khi lựa chọn, đừng sợ hãi. Sau khi lựa chọn, đừng hối hận.

Mà Tiết Sơn, chính là lựa chọn của cô. Trên đời này, luôn có những người yêu nhau nhưng không đến được với nhau. Có những người hữu duyên vô phận, sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Còn cô và anh, có thể gặp được nhau đã là một may mắn quá lớn.

“Em có hối hận không?”

Cô thoáng suy nghĩ, ánh mắt nhu hòa lướt qua dáng hình anh, cuối cùng định dạng trong con ngươi đen láy, đáp: “Đã từng hối hận”.

Trái tim rung lên một nhịp, anh chầm chậm duỗi tay, khẽ xiết chặt đầu gối cô.

Giọng anh thấp đến mức không thể thấp hơn: “…Anh xin lỗi”.

Cảm nhận hơi nóng từ lòng bàn tay thô ráp của anh mang lại, cô hỏi thầm: “Anh không hỏi em hối hận vì điều gì sao?”.

Trong ánh mắt tĩnh lặng của anh, Trần Dật cong khóe môi, khẽ mỉm cười.

Cô nói: “Em hối hận vì đã không gặp một gã ngốc như anh sớm hơn”.

Gia đình cô tan vỡ vì ma túy, bị phá hủy bởi người cha nghiện thuốc phiện. Vậy mà vì đạo nghĩa, cô không hề chùn bước trước lựa chọn của chính mình.

Sau đó, gặp anh, yêu anh, một người từng nghiện ma túy

Một bác sĩ cai nghiện, một kẻ nghiện ma túy, một sự kết hợp kỳ lạ, một sự kết hợp khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy thật hoang đường.

Thế nhưng hai người đã kiên trì cùng nhau vượt qua tất cả.

Dù cho con đường phía trước có gập ghềnh bao nhiêu. Dù cho hy vọng có mịt mù như thế nào. Em cũng sẽ luôn tin tưởng anh, sẽ luôn ở bên anh, không sợ gì hết, hướng tới tương lai mà đi.

lgf01a201412211800-599x401.jpg

Tiết Sơn sống ba mươi hai năm trên đời, trước khi gặp Trần Dật, dường như mọi thứ đều là sống vì người khác.

Chưa có một ai hỏi anh rằng; “Tiết Sơn, cậu muốn làm gì nhất? Mong muốn của cậu là gì?”. Chuyện quyết định cai nghiện, cũng là vì Đồng Đồng, không phải vì anh.

Anh từng là một người lính nằm vùng kiên cường, cũng từng sa ngã trở thành một kẻ nghiện. Cuộc đời đầy những điều nuối tiếc và chua xót, trải qua thăng trầm khi mới đôi mươi, chưa hết sự áy náy đối với người em trai sinh đôi khuyết tật, với cha mẹ nghèo đói già yếu, đã tiến vào vòng xoáy của cái chết trắng không biết đến ngày về. Từ người cầm súng đấu tranh khi ra đi, đâu nghĩ khi quay đầu liền bị cả thế giới đối chọi, khinh miệt. Người tốt, kẻ xấu, tự nguyện hay là nạn nhân, chỉ cách nhau lằn ranh rất nhỏ. Ngày đó khi thoát ra khỏi thung lũng ma túy, anh không oán trách, chỉ một lòng muốn làm lại từ đầu.

Còn bây giờ?

Rốt cuộc anh cũng đã có thể sống vì mình, vì tương lai của anh và Trần Dật, không chút nuối tiếc, dốc sức đoạt lấy dù chỉ một lần.

Anh phát hiện bí mật của cô, trái tim đau như bị khoét đi một mảng, tự trách bản thân cả ngàn lần. Đứng trước nhà cô dầm mưa cả một đêm, Tiết Sơn rơi nước mắt ôm Trần Dật vào lòng, anh nói rằng nhất định sẽ cai nghiện, sẽ chăm sóc cho cô, không muốn cô thất vọng.

Anh có cảm giác nóng vội, muốn nhanh chóng lôi cổ con quỷ dữ ra khỏi người mình. Tiết Sơn biết rõ, cảm giác nóng vội đó chính là vì Trần Dật. Chua xót và đầy khát khao được trở lại sống một cuộc đời bình thường, yêu một người, có một gia đình.

Đã có những lúc anh kiềm lòng, tự ti vì điều kiện của bản thân, về quá khứ của mình rồi dần cách xa cô. Thời điểm nghĩ rằng cô có thai, anh hoang mang chưa chuẩn bị kĩ càng, anh biết mình chưa thể cho cô những gì tốt nhất. Thế nhưng Trần Dật đã nắm lấy tay anh, cô nói : “Tiết Sơn, chưa phải bây giờ”. Hiện tại chưa phải, nhưng tương lai sẽ đến một thời điểm hai người họ sẵn sàng làm cha mẹ.

“Trần Dật, bố mẹ anh, vợ chồng em trai anh, tất cả mọi người đều đã chết cả rồi”. Tiết Sơn thì thầm: “Vì anh mà mọi người đều đã qua đời”.

Cô đang khóc ư? Hình như anh nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.

“Vì thế, anh tồi tệ hơn em tưởng tượng rất nhiều. Anh đã không bảo vệ được gia đình anh. Anh cũng không phải là người bố tốt như em nói. Anh không xứng đáng với em, thật sự không xứng đáng”.

“Có xứng đáng hay không, không do anh định đoạt”. Dường như thời khắc nghe được câu trả lời ấy, cả cuộc đời của Tiết Sơn được cứu rỗi. Những đau thương, tội lỗi, tiếc nuối bỗng không còn quay quắt và giày vò trong tâm trí nữa.

Anh vốn tưởng rằng, cả đời này mình sẽ sống trong đống bùn. Vì sự xuất hiện của Đồng Đồng, anh mới nhìn thấy mặt trời. Cũng vì sự xuất hiện của Trần Dật mà trái tim anh càng thêm khát khao hướng tới một tương lai tươi sáng.

Ngày Trần Dật cùng Tiết Sơn quay trở về căn nhà cũ, họ buông bỏ thù hận, tội lỗi, thật sự hướng đến tương lai tốt đẹp hơn. Tình yêu đã nâng đỡ hai người họ, giúp một người bước ra từ cái chết trắng tìm thấy động lực sống, và một người sống trong thảm cảnh gia đình tin vào tổ ấm của riêng mình. Hai mươi năm sau, cảnh vật đổi thay, và người cũng tìm thấy chốn bình yên. Một tiếng gọi mẹ ấp ủ bấy lâu của cô bé câm Đồng Đồng khiến tất cả mọi người đều thổn thức, tình yêu thương thì ra lại có sức mạnh to lớn đến vậy. Một nhà ba người, chân trời góc bể, mãi mãi cùng nhau.

Anh tìm tương lai ở đâu? Anh tìm lẽ sống ở đâu?

Tình yêu của em là sự sống nảy sinh trên những mất mát, bi thương

Đôi tay em sẽ là mùa xuân đâm chồi những nụ hoa trên cảnh đời hoang phế

Đôi môi em là ánh lửa thiêu rụi những đêm đông

Hãy cho anh biết làm người vẫn có lúc được nói đến 2 từ: Hạnh phúc.

Nội dung truyện đề cập đến ma túy, vốn là một chủ đề nhạy cảm và mang tính tệ nạn xã hội. Khắc họa cuộc đời 2 nhân vật đều có “chuyện xưa” liên quan đến cái chết trắng, tác giả đã nói lên sự tàn phá nghiệt ngã mà nó mang đến: nghiện ngập, trộm cướp, giết người…Những gia đình có chồng, con trai nghiện ngập dẫn đến chia ly, cái chết đến từ từ trong đau đớn, những linh hồn bị quỷ dữ mang đi nhân tính, sự lương thiện. Đối mặt với ánh mắt kì thị, xa lánh của người đời, họ không thể quay lại cuộc sống bình thường.

Trong một bài thơ của nhà thơ Khúc Thụy Du đã được nhạc sĩ Anh Bằng phổ nhạc thành nhạc phẩm cùng tên. HƠN LÀ TÌNH YÊU - SỰ CỨU RỖI. Có đoạn viết như sau:

“Tôi không sợ cái chết, chỉ có điều tôi sẽ nói thế nào đây khi bước vào bên kia thế giới với đôi bàn tay trắng? Một đời tôi hoang phí, tuổi trẻ bị đánh cắp rồi, mơ ước đã vụt bay, tương lai thì thăm thẳm… Chỉ còn mình tôi, đôi khi soi gương tự hỏi: Phải chăng mình đang sống?”

Con người, chúng ta không phải thánh nhân, sẽ có những sai lầm, những phút nông nổi sa ngã. Có sai lầm được tha thứ, có sai lầm phải đánh đổi, trả giá bằng rất nhiều thứ. Nhưng bằng cách nào đó, nếu ai đã từng ở vực sâu tội lỗi quay đầu lại, hãy cho họ cơ hội.

*: trích dẫn trong “nước chảy thành sông”

Link nội dung: https://career.edu.vn/son-nam-hai-bac-a5513.html