Cái tựa truyện này bị mình đánh giá là “ỡm ờ”, theo lẽ thường sẽ bị quăng vào một góc. Nhưng số nó hên, trong lúc quá nhàn rỗi đã bị Hoa Ban kéo ra ngó thử. Vốn chỉ xem qua thôi nhưng không ngờ lại bị nó cuốn hút.
Truyện này là thể loại xuyên không, nội dung theo kiểu “nhiều con bướm tranh một bông hoa”. Truyện này mình đã đọc từ đợt đi du lịch lần trước, khi về lại review một loạt truyện nhưng bỏ sót mất cuốn này, thật là đãng trí hết biết! Bây giờ chợt nhớ ra thì quên khá nhiều rồi, Hoa Ban chỉ nhớ là đọc không tệ vì vậy mình sẽ viết một review ngắn gọn dựa trên cảm giác sót lại về bộ này thôi nhe! ^^
Truyện có một nữ chính và hai nam chính. “Chính” ở đây là mình muốn nói về tần suất xuất hiện của nhân vật. Tuy rằng cuối cùng chỉ có một con bướm giành được bông hoa nhưng không có nghĩa con bướm ấy trở thành nam chính duy nhất. Truyện này phần lớn xoay quanh vấn đề tình cảm, xen vào đó là đấu đá chính trị nhưng không đề cập quá sâu, chủ yếu là khi nó dính liếu tới an nguy của nữ chính. Cục diện vua quan tranh chấp gì đó được tháo dỡ nhẹ nhàng, không gây rắc rối lớn.
Nữ chính Tô Khả Nhi của chúng ta rất ư may mắn vì có tới 3 anh chàng theo đuổi mà cả ba người này đều là “hàng hiệu chất lương”. Một Mạc Da Ly - quân sư quân sự tài ba của triều đình, bộ não điều binh khiển tướng, chỉ bằng bút giấy bản đồ đã có thể đánh đâu thắng đó. Một Tiêu Thương - vương gia có địa vị chỉ sau hoàng thượng, nếu có tham vọng ngai vàng thì kết quả ai là vua rất khó dự đoán, đầu óc ranh ma mưu mẹo, đối tượng kết hôn mơ ước của các thiếu nữ. Còn có một Tiêu Lạc Thần - con trai út của đương kim hoàng hậu, hoàng tử “cục cưng” của hoàng đế, trẻ người non dạ nhưng quang minh chính đại, trong vấn đề tình cảm thì rất chân thành.
Đối với ba vị bươm bướm này, bông hoa Khả Nhi không ít lần gây khổ sở cho người ta nhất là Dạ Ly và Tiêu Thương. Theo Hoa Ban thì Khả Nhi yêu cả hai người, nhưng mức độ và “chủng loại” thì khác nhau. Có câu danh ngôn “Tình yêu chân chính chỉ có một nhưng thứ tương tự tình yêu có đến trăm nghìn”. Chính vì vậy mà bạn Khả Nhi rơi vào sự lầm lẫn khó xác định.
So về cơ hội thì Mạc Dạ Ly gặp nàng trước tiên, giống như một mối lương duyên trời định. Hết cái “tình cờ” này lại đến cái “trùng hợp” khác khiến họ gần nhau theo cách tự nhiên và thường tìn nhất. Đây là tình yêu trong sáng và ngây ngô tựa như First love, mà nền tản của nó xuất phát từ lòng ngưỡng mộ, ân nghĩa cứu mạng và tình bạn bè.
Khác hẳn với Mạc Dạ Ly, vương gia Tiêu Thương lại đem đến một cảm giác hoàn toàn đối lập. Người này xuất hiện gây nên sức ép, sự sợ hãi, sự oán hận, sự dè chừng. Khả Nhi không tìm thấy cái gọi là bình an, thoải mái khi ở gần Tiêu Thương. Nàng luôn đề cao cảnh giác, cứ như anh ta là một con thú nguy hiểm. Cảm xúc đối với Tiêu Thương rất khó nhận định, chỉ biết là nó luôn ở thế cao trào, đậm đặc, khiến nàng uất nghẹn, khó thở nên chỉ có thể chọn các trốn tránh.
Như vậy, với Mạc Da Ly thì “tình yêu” đó giống như không khí thanh thoát tự nhiên, dễ dàng để dựa vào, dễ dàng tin cậy và gắn bó. Còn Tiêu Thương đem đến “tình yêu” như loại thuốc phiện, rất kích thích và rất khó khăn, nó mạnh mẽ và chảy ngầm làm nàng sợ hãi, không đủ sức chịu đựng để đón nhận. Với hai người này, dù Khả Nhi chọn ai thì chắc hắn cuộc đời cô đều sẽ hạnh phúc. Sự lựa chọn sẽ đem tới đau thương cho một người và Mạc Dạ Ly không may chính là người đó. Vì sao ư? Không phải vì Khả Nhi yêu Tiêu Thương, cũng không phải vì tình yêu nàng dành cho Dạ Ly không đủ lớn. Chắc chắn là Khả Nhi yêu Dạ Ly rất nhiều nhưng anh chàng vẫn thua cuộc bởi anh thiếu sự đánh đổi, thiếu điều kiện thuận lợi và thiếu cả cái gọi là “phận”.
Khả Nhi cùng Dạ Ly nhiều “duyên” nhưng không “phận”.
Tiêu Thương với nàng ít “duyên” nhưng chữ “phận “quá rõ ràng.
Anh chàng vương gia đúng như tựa truyện là “rất yêu” Khả Nhi. Tình yêu của anh làm nàng đau khổ, dằn vặt, chán ghét, là nhân tố chính gây nên tính ngược của truyện. Nhưng đến cuối cùng quay đầu nhìn lại, Khả Nhi mới phát hiện mình luôn luôn nằm trong lòng bàn tay của anh, chưa bao giờ thoát ra dù chỉ chốc lát. Sự bảo vệ tuyệt đối, sự che chở yêu thương, sự dàn xếp sắp đặt,… tất cả đều là một mình Tiêu Thương ngầm thực hiện, chưa khi nào khoe ra, chưa khi nào để nàng hiểu rõ. Vì lẽ đó mà Khả Nhi không hình dung được tình yêu kia mãnh liệt đến dường nào. Trong lúc cô ngây ngất với Mạc Dạ Ly thì cô luôn có một tình yêu khác cẩn thận bao bọc.
Có lẽ khi đọc truyện này nhiều bạn sẽ bất mãn thót lên “Vì sao không là Mạc Dạ Ly???”. Anh chàng này mang đầy đủ khí chất của một soái ca ngôn tình, diện mạo có, địa vị có, tài năng có, sinh tình có, cái gì cũng có nhưng thiếu một cái quan trọng chính là “điều kiện”. Dạ Ly có quá nhiều trách nhiệm trên vai, có người mẹ già để chăm sóc và một đất nước để bảo vệ. Anh cực kì hiếu thảo và cực kì yêu con dân. Hai thứ tình thâm này đã ép anh chọn cách buông tay, anh không thể vì một nữ nhân mà đánh mất những thứ khác. Cái đáng nói ở đây không phải là yêu ít hay nhiều mà là số mệnh có thành toàn hay không. Chỉ có thể nói rằng đáng tiếc cho Mạc Dạ Ly vì anh hữu duyên vô phận với bạn nữ chính.
Còn về Tiêu Thương, theo Hoa Ban thì anh chàng này hoàn toàn xứng đáng khi có được hạnh phúc cuối cùng. Anh không bị cái gọi là “trách nhiệm” đè đầu cưỡi cổ như Dạ Ly, anh có thêm lá gan liều lĩnh, sự cam tâm đánh đổi và nhiệt huyết tranh giành. Nhân vật này khiến mình nhớ tới Bạch Nhiễm trong Hồ ly! Muốn chờ ta bao lâu?. Để có được tình yêu, Tiêu Thương không tiếc công bày binh bố trận, dùng mọi thủ đoạn từ quân tử tới tiểu nhân. Dạ Ly thua chính là vì da mặt không dày bằng Tiêu Thương ^^ Anh chia cắt tình yêu đẹp đẽ của Khả Nhi nhưng anh cũng bù đắp lại bằng một tấm chân tình thiên trường địa cửu. Anh cướp đoạt Khả Nhi từ tay Dạ Ly nhưng cũng phải trả giá là quyền lực cùng địa vị. Đó là hai thứ quan trọng của nam nhân, là sự nghiệp của đàn ông nhưng Tiêu Thương lại đặt Khả Nhi lên trên tất cả, thà mất đi những thứ mà nam nhân tham muốn chứ không thể mất đi cô. Một người như vậy lẽ nào không xứng đáng?
Tóm lại, cục diện tay ba trong truyện này được Hoa Ban đánh giá là rất có đẳng cấp. Rất khó phân xử và không thề công bằng, đủ cho thấy sự phức tạp của tình cảm con người. Đồng thời cũng nói lên một sự thật: tình yêu không chỉ dựa vào cảm giác mà còn dựa vào thực tế cuộc sống. Trên đời này không có “một túp lều tranh chứa hai quả tim vàng”, nếu có thì sẽ sớm sụp đỗ. Chỉ có nhà tường vững chắc mới làm nên một nền tản vững chắc. Cái này không phải “thực dụng” mà là “thực tế”.
Cuối cùng mình muốn nhắc các bạn là truyện này khá dài (115 chương), là truyện edit nên văn phong ở mức trung bình. Muốn bắt tay vào đọc thì nên cân nhắc xem bạn đủ free time không nhé! ^^
Ebook các bạn tìm trong list, nhớ dò theo tên tác giả
Bài liên quan: REVIEW TỔNG HỢP